Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

DIỆT TRỪ PHIỀN GIẬN


DIỆT TRỪ PHIỀN GIẬN
Giảng vào ngày 30/3/2014
Phiên tả: Tường Lam

Đây là những điều tôi đã được nghe, hồi Bụt còn cư trú trong tu viện Cấp Cô Độc, rừng Thắng Lâm, tại thành Xá Vệ.

Hôm ấy, tôn giả Xá Lợi Phất nói với các vị khất sĩ: "Này các bạn đồng tu, hôm nay tôi muốn chia sẻ với các vị về năm phương pháp diệt trừ phiền giận. Xin các bạn lắng nghe và chiêm nghiệm”. Các vị khất sĩ vâng lời và lắng nghe. Tôn giả Xá Lợi Phất nói: Năm phương pháp diệt trừ phiền giận ấy là những phương pháp nào?
Đây là phương pháp thứ nhất, này các bạn:
Nếu có một ai đó mà hành động không dễ thương nhưng lời nói lại dễ thương, thì nếu là kẻ trí mà mình lại sinh tâm phiền giận người đó thì mình phải nên biết cách quán chiếu để trừ bỏ cái phiền giận ấy đi.
Theo lời dạy này thì hành động không dễ thương nhưng lời nói lại dễ thương có nghĩa là người này vẫn còn một chút ít sự dễ thương từ lời nói. Thế thì, mình quán chiếu ở đâu? Quán chiếu ở lời nói để nhìn thấy được sự dễ thương của người đó.
Này các bạn tu, ví dụ có một vị khất sĩ tu theo hạnh A Lan Nhã, ưa mặc y phấn tảo, một hôm đi qua một đống rác bẩn có phân, nước tiểu, nước mủ và các thức dơ bẩn khác, trông thấy một tấm vải còn lành lặn. Vị ấy dùng tay trái cầm miếng vải lên và lấy tay phải căng nó ra. Thấy miếng vải chưa bị rách thủng mà cũng không bị phân, nước tiểu, nước mủ và các chất dơ bẩn khác dính vào, vị ấy liền xếp miếng vải lại, cất lấy, đem về nhà để giặt sạch và may chung với các tấm vải khác làm y phấn tảo. Cũng như thế, này các bạn tu, khi có một người mà hành động không dễ thương nhưng lời nói còn dễ thương thì ta hãy đừng để tâm nghĩ tới hành động của người ấy mà chỉ nên chú ý tới lời nói dễ thương của người ấy, để có thể dứt trừ sự phiền giận của mình. Người có trí phải nên thực tập như vậy.
Đối với phương pháp thứ nhất, người đó có hành động không được dễ thương. Ví dụ như người đó có những hành động phạm giới, hành động làm cho mình giận, tuy nhiên người đó biết nói lời ái ngữ, nói những lời ban tặng niềm vui cho người khác thì mình có thể quán chiếu và chỉ nghĩ đến những lời dễ thương của người đó thôi. Mình làm cho những lời dễ thương đó tăng trưởng lên, át đi những hành động không dễ thương của người đó. Mình có thể chấp nhận, yêu thương người đó trở lại nhờ vào những lời nói dễ thương ấy. Tại sao có những người mẹ, con của mình rất hư hỏng nhưng vẫn cứ thương? Những người mẹ biết con mình không nên người, đi theo băng đảng trộm cướp nhưng vẫn cứ thương bởi vì đó là con của mình. Cho dù con mình ngoan hay không ngoan cũng vẫn là con của mình. Mình hãy học hạnh của mẹ như vậy. Mình đọc Kinh Từ bi là: nguyện tình thương cả thảy chúng sinh như lòng mẹ bao la cần mẫn, trăm cay ngàn đắng vẫn vui cười, dù cho sinh mạng mất tất cả, tình thương vẫn bao la thiên hạ, từ bi thênh thang như trời xanh.
Có người thấy thầy cứ đi dạy, có bao nhiêu tiền đi ấn tống kinh sách hết, không có bán mà lại tặng cho người ta hết trơn hoặc lại bán rất rẻ, thì mới hỏi thầy tại sao làm chuyện ngu si như vậy, tại sao lại bỏ công sức ra đi dạy khan cổ họng mà không hưởng thụ từ tiền lương mình kiếm được. Thầy ăn chay ốm nhom, ốm nhách mà thỉnh thoảng cũng tài lanh đi hiến máu. Có người ký giấy hiến xác và giác mạc sau khi qua đời nên tất cả tiền bạc, nhà cửa, sách vở kia chỉ là vật ngoài thân.
Mình biết thọ mạng này có sự tiếp nối. Sau khi qua đời mình sẽ được tiếp nối bằng một kiếp sống tiếp theo. Mình biết rằng mình vẫn có sự tiếp nối ở một kiếp tiếp theo cho nên kiếp này mình phải ăn ở đàng hoàng để kiếp sau mình được tiếp nối một cách đàng hoàng. 
“Cũng như thế, này các bạn tu, khi có một người mà hành động không dễ thương nhưng lời nói còn dễ thương thì ta hãy đừng để tâm nghĩ tới hành động của người ấy mà chỉ nên chú ý tới lời nói dễ thương của người ấy, để có thể dứt trừ sự phiền giận của mình.”  Khi nhìn một người mình cho là người mình đang giận thì mình hay nghĩ xấu về người đó. Biết bao nhiêu cái xấu nó trào ra. Giống như cặp vợ chồng khi gây lộn biết bao nhiêu cái xấu lôi ra kể. Còn trước đây khi mà thương nhau thì bao nhiêu cái tốt đẹp lôi ra kể. Người ta nói thương ai thương cả đường đi lối về, còn ghét là ghét cả tông ti họ hàng.
Có những lỗi không đáng nhưng bởi vì mình đang giận cho nên mình làm cho lỗi to ra và những ai chơi chung với người đó mình cũng giận luôn. Hoặc là bà con dòng họ của người đó mặc dù có những người rất tốt nhưng mình cũng giận luôn. Bởi vì tâm giận đã chiếm hết và sai sử mình mà mình không làm chủ được. Người ta nói là no mất ngon, giận mất khôn. Cho nên mình muốn khôn ngoan là mình không có giận. Người khôn ngoan là người không có giận. Mình phải đặt ra giới hạn đến lúc nào đó thì hết giận. Người tu không để giận qua đêm. Giận ba ngày vẫn còn dở. Khi mình đã thực tập rồi thì không để cơn giận qua đêm. Nhiều khi người làm mình giận rất là thích thú khi thấy mình giận. Ai mà chọc mình giận, thấy mình giận thì họ thích lắm tại vì mục đích của họ là làm cho mình giận. Mình giận có nghĩa là mình đã sập cái bẫy bủa vây ra rồi. Mình không giận có nghĩa là mình không bị sập bẫy nhưng cái bẫy này không phải để đối trị với người kia mà để đối trị với cơn giận trong mình. Lúc nào mình cũng phải chăm sóc cơn giận, giận biết đang giận, không giận biết đang không giận.
Đây là phương pháp thứ hai, này các bạn:


Nếu có một ai đó lời nói không dễ thương nhưng hành động dễ thương. Thì nếu là kẻ trí mà mình sinh tâm phiền giận người đó mình phải biết cách quán chiếu để trừ bỏ phiền giận đó đi.


Đối với phương pháp thứ hai này là một người ăn nói không dễ thương mà hành động dễ thương. Có những người khẩu xà nhưng tâm Phật, có những người nói năng lỗ mãng không có hoa mỹ, ngôn từ bình dân nhưng tâm dễ thương. Có người ăn nói rất ngọt, như rót mật vào tai, như ru ngủ nhưng tâm rất dễ sợ. Tâm muốn làm những chuyện tầm bậy, âm thầm làm những chuyện tầm bậy mình không biết được.

Ngày xưa khi đức Phật đắc thần thông, đức Phật đọc được suy nghĩ của người khác, biết người nào đang suy nghĩ cái gì, đang suy nghĩ thiện hay đang suy nghĩ không thiện. Đừng có kẹt vào lời nói của người khác mà hãy nhìn vào hành động dễ thương của họ. Có người ra ngoài chợ buôn cá, bán thịt nói năng lỗ mãng lắm nhưng về nhà lại chăm sóc ba mẹ, ông bà rất chu đáo. Họ có những hành động dễ thương. Có người làm từ thiện nhưng muốn được vinh danh là tôi đang làm từ thiện đấy mọi người. Nhiều lúc mình lại cứ nhìn vào cái miệng của họ mà không nhìn vào hành động. Làm từ thiện là hay lắm, cho nên khi nhìn vào hành động mà không kẹt vào lời nói thì sẽ thấy tính dễ thương của người đó.

Này các bạn tu ví dụ như cách thôn xóm không xa có một hồ nước sâu nhưng mặt nước lại bị rêu cỏ che lấp, lúc bấy giờ có một người đang đến gần hồ, tự thân đang bị sự đói khát, nóng bức hành hạ, người đó cởi áo để trên bờ hồ. Nhảy xuống, dùng hai cánh tay khoát rêu cỏ ra, khoan khoái mặc tình tắm rửa và uống nước mát dưới hồ.

Như vậy ở dưới hồ nước này là dòng nước có thể uống được. Nhưng mà phía trên bị rêu cỏ che lấp thôi. Nếu mình muốn uống nước thì mình phải vạt rêu cỏ qua một bên. Và mình lấy tay chụm lại, hớt nước trong ở trên uống. Cũng vậy người có lời nói không dễ thương nhưng hành động của họ lại dễ thương. Cho nên khi nhìn vào một người hãy nhìn vào sự dễ thương của họ, để diệt trừ những phiền giận mà mình cho là không dễ thương ở người đó.

Tại sao sếp cứ thúc ép mình hoàn thành các chỉ tiêu? Bởi vì sếp bị sếp cấp trên hơn nữa thúc ép. Sếp phải thúc ép nhân viên hoàn thành chỉ tiêu, bằng không sếp sẽ bị mất việc. Nếu nhân viên không hoàn thành thì nhân viên sẽ bị mất việc. Người học trò thực tập không thành tựu là ông thầy dở. Cho nên thầy lúc nào cũng khuyên tấn người học trò thực tập. Sự thành công của người thầy là nhờ vào sự thành công của học trò. Các ông thầy có thành công hay không là nhờ vào các học trò có thành công hay không. Mà người học trò không thành công là ông thầy không thành công tí nào. Người sếp có thành công hay không là do người nhân viên. Thầy có một người học trò ở Nha Trang lần trước đi vô thăm thầy thì thầy dạy cho anh đó: “Nếu bạn muốn thành công thì hãy giúp những người xung quanh bạn thành công”. Và anh đó đã làm câu trạng thái trên Skype, cho nên những người xung quanh mình mà không thành công thì mình thất bại.

Cũng như thế, này các bạn tu, khi có một người lời nói không dễ thương mà hành động dễ thương thì ta đừng để tâm nghĩ tới lời nói của người ấy mà chỉ nên chú ý đến hành động dễ thương của người đó thôi, để có thể giúp trừ sự phiền giận của mình. Người có trí phải nên thực tập như vậy.

Một người dù có những tính cách xấu xa cách mấy, cư xử có xấu xa cách mấy vẫn còn có vài điều dễ thương. Dễ thương trước hết là người đó vẫn đang là một con người. Được sinh ra làm người là phước đức rất lớn. Nếu như không lo tu thì mình sẽ mất thân người. Có ý tà dâm với ai đó, mình phải quán chiếu thân thể là đền thờ tâm linh. Người ta sử dụng thân thể để làm việc thiện, để niệm Phật, để cúng dường Tam Bảo, để tu tập đến ngày giải thoát. Nhờ thân đó mà người ta tu tập và giải thoát được. Nếu xâm phạm đến thân thể của người khác khiến cho người ta không thể nào tu tập được nữa, khiến cho người ta bỏ tu luôn, không có tu tập được nữa, tội đó rất lớn. Quán chiếu được như vậy thì dừng ngay tâm tà dâm đó đi. Tâm tà dâm dừng lại thì hành động tà dâm không còn điều kiện để phát khởi. Mình bảo tồn được đền thờ tâm linh của mình và mình bảo tồn được đền thờ tâm linh của người kia. Con đường hôn nhân rất khổ, thì tại sao lại đi vào đó, cái gì sai sử mình? Đi vào khổ quá chịu không nổi muốn đi ra. Người đứng ngoài thì muốn đi vô, còn người bên trong thì muốn đi ra. Kiểu thế gian là như thế. Mình cứ đi theo vòng lẩn quẩn, kiếp này sang kiếp khác, có bao nhiêu đó thôi. Bây giờ mình làm mới hơn đi, mình vượt qua vòng lẩn quẩn đó có nghĩa là mình lo tu tập. Nếu năng lượng tình dục mạnh quá thì phải học cách chuyển hóa, phải thực tập cho đến khi nào chuyển hóa được năng lượng đó.

Đây là phương pháp thứ ba, này các bạn tu:

Nếu ai đó hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương mà trong tâm vẫn còn chút dễ thương, thì nếu là kẻ trí mình lại sinh tâm phiền giận với người đó, thì mình phải nên tìm cách quán chiếu để từ bỏ tâm phiền giận ấy đi.

Người này hành động rất bất cẩn, lời nói rất bất cẩn nhưng trong tâm vẫn còn chút ít gì đó được xem là dễ thương thì hãy làm cho cái chút ít đó nhân rộng ra, mình nhìn vào đó mình thấy là người này dễ thương:

Tuy giận mà lại thương
Thương người còn đau khổ
Cái giận không còn chỗ
Khi vị tha bao dung

Vị tha và bao dung là kẻ thù của cơn giận. Khi tha thứ và bao dung mạnh mẽ thì mình không giận ai cả. Có một bài kệ Cầu thế giới hòa bình:

Kẻ thù của chúng ta
Không phải là con người
Kẻ thù của chúng ta
Là tham, sân và si
Là ngã mạn, nghi, kiến

Tham, sân, si, mạn, nghi, kiến là của mình, đang biểu hiện trong mình. Cho nên khi mình dập tắt sáu tâm độc này thì không còn thấy ai là kẻ thù. Cho dù người ta đào mồ mả ông bà, tổ tiên mình lên người ta mắng mình cũng không giận. Ngày xưa, khi thầy Kính Tâm là thân nữ nhưng giả nam trang để đi tu, bị vu khống có con, nhưng vẫn im lặng. Nếu nói ra sư phụ biết mình là người nữ cải nam trang, không cho tu nữa. Người im lặng vì muốn duy trì sự tu tập của mình. Vị này thấy sự tu tập của mình đẹp quá nên không muốn bỏ tu, cố gắng kham nhẫn, chấp nhận việc đi xin sữa cho con từng ngày. Đi xin sữa cho đứa nhỏ bú thì bị người ta chọi đá, bị người ta mắng nhiếc đủ thứ. Mấy năm trời như vậy chứ không phải một hai ngày. Đến khi đứa nhỏ lớn lên thì nhà sư Kính Tâm kiệt sức qua đời. Lúc đó mọi người mới biết là nữ cải nam trang, người ta mới tôn sùng là Quan Âm Thị Kính. Hạnh kham nhẫn của người phụ nữ này to lớn như thế nào, cho nên khi mình nhìn thấy những hạnh kham nhẫn của những bậc vĩ nhân thì mình thấy trường hợp của mình không nhằm nhò gì hết.

Này các bạn tu, ví như có một người đi tới ngã tư kia, kiệt sức, khát nước, thiếu thốn, nóng bức và phiền muộn, tại ngã tư ấy có một vết chân trâu, trong ấy còn đọng lại một ít nước mưa. Vị này nghĩ, mặc dù nước trong lỗ chân trâu ở ngã tư đường này rất ít nhưng nếu ta dùng tay hoặc lá cây để lấy thì ta có thể quấy cho nó đục ngầu lên và sẽ không uống được, do đó sẽ không trừ bỏ được sự khát nước, thiếu thốn, nóng bức và phiền muộn trong ta. Vậy ta hãy quì xuống, tay và đầu gối áp sát đất, dùng miệng mà uống nước trực tiếp.

Lỗ chân trâu đọng nước dơ và đục, nhưng vẫn còn chút ít nước chúng ta có thể uống để đỡ cơn khát. Người có hành động tệ bạc vẫn còn chút ít nào đó tâm từ. Mình đừng diệt trừ luôn phần người của người đó. Hãy nhìn vào phần người để tha thứ cho họ và quên đi sự phiền giận của mình. Người có hành động không dễ thương thì nếu như trong tâm vẫn còn chút dễ thương thì hãy nhìn vào chút dễ thương đó hay chút dễ thương còn sót lại để tha thứ cho họ và quên đi sự phiền giận của mình.

Nói về một số án tử hình, thông thường chúng ta không có quyền đưa ra án tử hình đối với bất kỳ ai. Một số nước đã bãi bỏ án tử hình từ lâu và không áp dụng án tử hình nữa. Một số nước vẫn còn áp dụng án tử hình và người ta ngồi suy nghĩ là nên xử bắn, cho uống thuốc độc, hay là chích thuốc độc. Nếu bãi bỏ án tử hình thì đâu cần phải ngồi suy nghĩ là nên xử bắn hay nên chích thuốc độc. Thông thường những người tử tù, người mang tội ác chiến tranh hay người mang trọng tội, cho dù bắn trăm ngàn lần vẫn chưa hết tội. Hãy nhớ rằng những nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng như vậy, những nguyên nhân nào khiến cho họ phạm tội?

Mình thấy chồng mình tại sao lại đi quen người phụ nữ khác? Bởi vì đâu có ai chỉ cho chồng mình giữ giới đâu. Nếu như chồng mình quy y tam bảo, thọ năm giới, mỗi tuần một lần hay hai tuần một lần đọc tụng giới và tự soi sáng coi có phạm giới nào không. Nếu đã phạm thì phải thành tâm sám hối và hứa với lòng là từ giờ về sau không phạm giới đó nữa. Không quy y tam bảo, không thọ giới và không ai dạy việc phải giữ giới bảo vệ tiết hạnh nên chồng mình phạm giới và nghĩ rằng chuyện đó là chuyện có thể chấp nhận được.

Cho dù “unfriend” với chồng cũ, giận ông xã cũ nhiều lắm nhưng ông ta cũng còn có chút gì đó dễ thương. Hãy nhớ lại tại sao hồi xưa mình chọn người đó làm chồng? Người đó có những điều dễ thương nào? Khi nhìn nhận lại những sự dễ thương đó thì mình có thể tha thứ cho chồng và mình không giận nữa. Khi nhắc đến tên của người đó hay nhắc đến những hành động phạm giới của người đó thì mình không giận nữa. Tại vì trong cuộc cả hai đều khổ nên mình không có tạo nghiệp mà người đó tạo nghiệp. Cái nghiệp của mình đã trả xong rồi, người đó lại tạo nghiệp nữa thì chắc chắn trong hiện tại và tương lai người đó phải trả nghiệp phạm giới như vậy. Nếu như người đó không lo tu thì người đó sẽ hớt hãi trong đau khổ, đó là điều rất đáng thương. Nghĩ như thế trong trái tim của mình hãy ứa ra những giọt từ bi để mà ôm lấy người chồng của mình. Cái ôm này không phải là cái ôm hình tướng mà là ôm bằng tâm từ, và sự ôm này có thể tha thứ được những gì người chồng đã làm, để tâm hồn của mình thanh thản hơn.

Nếu cứ nuôi cái giận đó hoài, mình gặp người này, người kia mình kể, mình hất cái giận của mình vào mặt người mà mình kể cho nghe vì mình muốn người kia cũng giận chồng mình giống như mình. Cho nên cái đầu tiên là phải thực tập tha thứ, để chấm dứt cơn giận đi. Không thể đem cơn giận qua năm tháng được. Mình phải tiếp tục sống và tiếp tục tu tập. Sự tu tập giúp mình chuyển hóa cơn giận. Nếu như năm năm hay mười năm sau có ai hỏi là: Bạn còn giận chồng của mình không?  Mình nói là cái giận của tôi còn nguyên si, thì khổ thân cho mình quá đi, mình đừng có đem cái giận của mình qua năm tháng như vậy. Phải đưa ra một khoảng thời gian mình có thể thực tập đủ dài để chấm dứt cơn giận chứ đừng kéo dài quá lâu thì sự thiệt hại đầu tiên là mình chứ không phải người kia đâu.

Đây là phương pháp thứ tư, này các bạn:

Nếu có một ai đó hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương, mà trong tâm cũng không còn lại chút gì là dễ thương thì nếu là kẻ trí mà mình lại sinh tâm phiền giận kẻ đó thì mình phải tìm cách quán chiếu để trừ bỏ phiền giận đó đi.

Một người từ A đến Z đều không dễ thương hết thì người này quá khổ rồi. Nếu như mình giận một người quá khổ thì mình là người không có trí và mình không đáng để giận. Thông thường ai cũng muốn được khen ngợi là dễ thương. Nếu ai khen mình dễ thương, mình rất thích nhưng nếu một người không có chỗ nào dễ thương hết thì người đó đáng thương. Một đứa con dễ thương và một đứa con không dễ thương hay là một đứa con ngoan và một đứa con hư hỏng, thì người mẹ dành nhiều thời gian cho đứa con hư hỏng vì người mẹ đã an tâm với đứa con ngoan rồi, không cần phải lo lắng nhiều về đứa con ngoan nữa. Đối với đứa con hư hỏng thì cần nhiều thời gian cho nó.

Này các bạn tu, nếu như một kẻ đi xa trên con đường dài, nửa đường bị bệnh khốn đốn, héo hắc. Người này đang đi trên đường thì bị bệnh, không có bạn đồng hành, thôn xóm phía sau đã lìa bỏ lâu rồi mà thôn xóm phía trước còn cách rất xa. Người đó đang lâm vào tình trạng tuyệt vọng, biết mình sẽ chết ở dọc đường. Trong lúc ấy có một người khác đi tới, thấy được tình trạng này liền ra tay cứu giúp, người ấy dìu người kia tới được thôn ấp phía trước, chăm sóc, chữa trị chu toàn về mặt thuốc thang và thực phẩm, nhờ sự giúp đỡ ấy mà người kia thoát nạn. Sỡ dĩ người kia thoát nạn là nhờ ở lòng thương xót và lân mẫn của người này. Cũng như thế, này các bạn tu, khi thấy một ai đó hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương, mà trong tâm cũng không còn lại một cái gì đó có thể gọi là dễ thương hết thì ta phải phát khởi tâm niệm này. Một người có hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương mà tâm ý cũng không dễ thương là một người rất đau khổ, người này chắc chắn đang đi vào nẻo cực kỳ xấu ác, nếu không gặp được thiện tri thức thì người ấy sẽ không có cơ hội chuyển hóa và đi về các nẻo được hạnh phúc. Nghĩ như thế ta mở được lòng thương xót và cần mẫn diệt trừ được sự phiền giận của ta và giúp được cho kẻ kia, người có trí phải nên thực tập như thế.

Một trong những tâm vô lượng là tâm bi. Tâm bi là tâm thấu hiểu được nỗi khổ của chúng sinh và chia sẻ phương pháp để giúp cho chúng sinh chuyển hóa những nỗi khổ niềm đau, cầu mong chúng sinh chuyển hóa được chúng, thì khi mình thấy được một người từ A đến Z đều không dễ thương thì người này vô cùng đau khổ. Có thể người đó đang trả nghiệp và chắc chắn trong tương lai sẽ trả nghiệp nữa. Nghĩ như vậy thì mình hãy trổ lòng từ bi ra, sử dụng lòng thương xót của mình, cho dù người đó đang rắp tâm hãm hại mình đi chăng nữa thì vẫn trải lòng thương ra. Muốn làm vậy trước hết phải phát triển tình thương và lòng thương xót trong mình. Đừng bao giờ suy nghĩ rằng những người có tâm giận, hoặc tâm hãm hại mình sẽ gặp những chuyện không may. Suy nghĩ như vậy là mình có tà tư duy.

Ví dụ thầy nhớ ngày xưa có người hỏi thầy, người đó đang có mặt ở đây, là có người sử dụng bùa ngãi để ếm mình đó thì nên làm gì để đẩy ngược lại người đó. Thầy nói là không nên suy nghĩ như vậy. Nếu ai sử dụng bùa ngải thư ếm mình thì mình thực tập thiền tuệ, tụng Kinh Từ bi và thực tập rải tâm từ thì từ từ sẽ chuyển hóa được. Cầu chúc cho mấy ông ngải hay các vong bay về núi tu theo Phật, đừng bao giờ kêu họ quay ngược trở về chủ cả. Cầu mong cho người chủ có đủ thuận duyên để tu tập và không có làm chuyện tầm bậy nữa. Mình thực tập như vậy đó.

Những người sử dụng phương tiện đó để hãm hại người khác là rơi vào trường hợp tà mạng, ngược lại chánh mạng, chắc chắn sẽ đi xuống địa ngục. Chỉ có đi xuống địa ngục chứ không có đi đâu được hết. Quán chiếu như vậy mình thấy những người đó sẽ chịu những quả khổ ở địa ngục thì cầu mong cho họ có đủ thuận duyên chấm dứt những việc họ đang làm, gặp được Phật pháp, đủ thuận duyên để tu học cho đến ngày giải thoát. Mình không nên tiếp xúc với những người như vậy. Nói chuyện với ai mình phải cẩn thận, mình không biết được là họ có sử dụng phương tiện như thế hay không? Bây giờ những người đang sử dụng như vậy rất đông, thậm chí người trẻ cũng biết xài. Sử dụng những phương tiện tà mạng khiến cho cư dân ở địa ngục ngày càng lớn, thế giới càng loạn lạc, mà người ta không hiểu tại sao thiên tai cứ trổ ra, dịch bệnh cứ trổ ra, như là dịch cúm gà, cúm gia cầm, năm nào cũng bị thậm chí còn có bệnh lở mồm, long móng ở trâu, bò, heo…

Cách đây vài ngày thầy có xem ti vi, ở bên Hàn Quốc người ta ăn thịt chó rất nhiều và bây giờ xuất hiện virus bệnh chó dại hoặc là bệnh gì đó trên con chó nhưng do một loại virus gây ra và nó có thể lây sang người. Đã qua rồi thời ăn gì bổ nấy mà đi đến thời ăn gì bệnh nấy. Muốn ăn gạo lứt, muối mè thì mình phải ở nhà mới được, còn ở trong quân đội mà ăn gạo lứt, muối mè thì khó theo dõi lắm. Muốn ăn gạo lứt muối mè thì phải tập ăn, chứ đi thẳng vào ăn thì sẽ bị mất sức ngay từ đầu. Nên ăn giảm dần. Ban đầu vẫn ăn đồ ăn bình thường nhưng thay vì ăn thức ăn với cơm trắng thì thay thế bằng cơm gạo lứt, sau đó giảm dần những thức ăn mặn. Giảm từ từ đến khi ngưng hẳn thức ăn mặn. Mình chuyển sang ăn rau củ, giảm dần rau củ, và bắt đầu ăn với muối mè luôn. Đang ăn bình thường mà đi ăn gạo lứt muối mè liền thì sẽ bị mất sức, hoặc không quen. Ăn gạo lứt muối mè trị bệnh xong rồi, muốn ăn lại bình thường cũng tăng từ từ, có nghĩa là sẽ ăn gạo lứt, rau củ, từ từ rồi thêm ít đồ mặn rồi ăn trở lại bình thường chứ không phải là vụt một cái chuyển từ cái này sang cái kia. Khi ăn lại bình thường phải ăn theo quân bình âm dương.
Có một số bài để đi theo như bài 7, bài 6, bài 5, bài 4, bài 3, ... Có thể giảm từ từ hoặc tăng từ từ. Muốn ăn gạo lứt muối mè thì ở nhà sẽ đủ điều kiện ăn hơn, còn trong quân đội, nếu ăn hơi bất tiện. Không theo dõi được hàm lượng cơm và hàm lượng muối mè việc ăn không có tác dụng.
Người có lời nói, hành động cũng như cái tâm không còn dễ thương nữa thì phải biết rằng duyên phước của người này rất thấp hoặc không còn duyên thiện lành nào cả. Hãy thương xót đối với những người như vậy. Mình thường nguyện, con nguyện thương xót hết tất cả muôn loài, ví dụ như những chú chó, chú mèo, chú cá, chú chim. Mình phóng sinh chim cá vì thương các loài vật này. Thế tại sao những người làm mình giận là con người, tại sao mình không thương được. Nếu muốn thương chim cá mà mình phóng sinh thì trước hết phải thương những con người xung quanh mình. Cho dù những con người đó có thể rất hung dữ, có thể rất đau khổ, có thể rất không dễ thương nhưng hãy thực tập thương trước thì mình mới có thể thương được chúng sinh. Nếu miệng nói thương chúng sinh nhưng những người làm mình giận mà mình không thương được thì phải thực tập từ từ để có thể thương được những người đó.
Lúc thực tập rải tâm từ, mình thường nói là con xin rải tâm từ cho con, những người xung quanh con, những người thương con và những người chưa thương con. Mình rải tâm từ cho cả những người chưa thương mình nữa.

Đây là phương pháp thứ năm, này các bạn tu:

Nếu có một ai đó hành động dễ thương, lời nói cũng dễ thương, mà tâm ý cũng dễ thương, thì nếu là kẻ trí mà mình lại sinh tâm phiền giận hoặc ganh ghét với kẻ đó, thì mình phải nên tìm cách quán chiếu để trừ bỏ phiền giận ấy đi.

Cái này là mình dại, người ta rất dễ thương mà mình không thương có phải là mình dại không? Ví dụ như mình có cơ hội tiếp xúc với Phật pháp, Phật là người rất dễ thương, lời nói dễ thương, hành động dễ thương, những lời pháp mà đức Phật dạy rất dễ thương mà mình không chịu tu theo, thì có phải là mình dại không? Cho nên người chuyên đi tìm những người dễ thương để học hỏi Phật pháp và tìm những con đường dễ thương để mà đi. Không có con đường nào dễ thương bằng con đường tu tập hết. Mình có thể coi con đường sự nghiệp rất dễ thương, con đường tình yêu rất dễ thương, con đường hôn nhân rất dễ thương nhưng con đường tu tập là dễ thương nhất, mà mình có xu hướng chọn cái nhất thì mình chọn con đường tu.

Này các bạn tu ví dụ cách ngoài thôn xóm không xa, có một cái hồ thật đẹp, nước hồ đã trong, lại ngọt, đáy hồ sâu mà bằng phẳng, bờ hồ đầy đặn, cỏ xanh mọc sát bên hồ, bốn phía cây cối xanh tươi, cho nhiều bóng mát, có một kẻ kia đi tới bên hồ, khát nước, phiền muộn, nóng bức, mồ hôi nhễ nhại, người đó cởi áo để trên bờ hồ nhảy xuống khoan khoái mặc tình tắm rửa và uống nước. Tất cả những sự khát nước, nóng bức và phiền muộn của mình đều tiêu tan hết.

Một người đi mua nhà thường chọn nơi có môi trường dễ thương, môi trường lành mạnh, không có ma túy, không có tệ nạn xã hội. Mình thù ghét hoàn cảnh và môi trường đó thì thật không hay tí nào và người tội nghiệp nhất là mình chứ không phải là môi trường đó. Đôi khi mình đi mời những người có nhiều khổ đau, mời người đó nghe kinh, mình mời người đó đi thiền hành với mình nhưng người đó từ chối không thực tập thì người đó thật là tội nghiệp. Có những người sống trong hoàn cảnh dễ thương như là môi trường của chùa chiền, xung quanh ai cũng tu hết nhưng không chịu tu thì tội nghiệp lắm.

Tuy nhiên nếu trong hoàn cảnh hoàn toàn không dễ thương từ môi trường cho đến con người mà tự nhiên xuất hiện một người tu thì đó là một điều rất đáng quí. Trên đường đi ai cũng hối hả, tự nhiên xuất hiện một người đi nhẹ nhàng, khoan thai, tâm tính dễ chịu, thì chỗ đó có bình an, giống như một bức tranh mà xung quanh toàn là núi đá, gồ ghề nhưng ở giữa có một bông hoa đang nở thì bức tranh đó được xem là bức tranh bình an.

Ngày xưa có một ông vua thi tuyển họa sĩ cho triều đình thì khi các họa sĩ tới, nhà vua ra đề tài là hãy vẽ một bức tranh bình an. Người vẽ hồ sen rất đẹp, người vẽ mặt hồ tĩnh lặng, người vẽ khu rừng có nhiều cây xanh tươi mát và hoa thơm, cỏ lạ. Nhưng đến bức tranh cuối cùng thì đức vua mới tiếp nhận được sự bình an đó là bức tranh đầy dẫy núi đá, gồ ghề xấu xí, nhưng giữa bức tranh có một bông hoa nở ra. Đức vua nhìn bức tranh đó, thì đức vua thấy bình an. Giữa chiến trận, chỉ cần chút bình an, toàn bộ chiến trận đó có thể là một trận đồ bình an. Giữa một nơi khó khăn, chỉ mới có một người tu tập thôi là môi trường hoàn cảnh đó đã bình an rồi. Đức Phật dạy một vị A La Hán đi tới đâu, chỗ đó trở nên êm dịu, bởi vì năng lượng tu tập của người đó làm cho hoa nở, chim hót, không khí lành mạnh, hiền hòa. Sự tu tập của người đó tỏa ra năng lượng, tác động vào môi trường.

Sau khi nghe bài giảng ngày hôm nay thì hãy thực tập diệt trừ phiền giận, chuyển hóa những phiền giận thành những dòng nước mát, để mình ôm lấy những khổ đau của chính mình và mình thực tập tha thứ. Có những thứ khổ đau rất lớn người ta vẫn có thể buông bỏ được. Ví dụ như mười mấy ngàn người mất trong trận động đất, sóng thần kép bên Nhật Bản, nhiều người chịu không nổi phải tự tử. Đã mười mấy ngàn người mất, mấy ngàn người mất tích, khi chứng kiến cảnh khổ đau như vậy hơn ba ngàn người Nhật Bản đã tự tử, bởi vì họ đau không chịu nổi cho nên họ tự tử, họ khổ quá.

Mình có thể là người đang rất đau khổ. Nhìn lên thì mình không bằng ai, nhưng nhìn xuống có thể mình hơn rất nhiều người. Có những người khổ hơn mình, không còn tay, không còn chân, họ bị phỏng hết toàn thân, có những người chết cháy trong những cuộc hỏa hoạn từ đầu năm tới bây giờ không biết bao nhiêu mà kể. Khi xem ti vi ngày nào cũng có thông tin về cháy hết, không cháy nhà thì cháy xưởng, cháy rừng biết bao sinh mạng, biết bao con người không kịp thoát ra. Họ khổ hơn mình rất nhiều.

Con xin hồi hướng công đức này cho ba mẹ, các học trò, các vị chư thiên ở trên trời, chúng sanh hiện tại và mười phương đồng đều nhau cả thảy.
Nam Mô Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét